Cùng một chiếc đầm, cùng một địa chỉ nhưng hai lần vào xem, chị Hồng ở Cầu Giấy, Hà Nội, nhận được hai mức giá khác nhau, chênh tới 300.000 đồng. Hôm được chào mức giá rẻ, chị mặc bộ quần áo ở nhà, đi bộ.
Ngày nghỉ cuối tuần trước, trên đường đi chợ về, chị Hồng và cô con gái ghé vào một shop thời trang. Con gái chị thử một chiếc váy voan màu đỏ rất vừa vặn và ưng ư. Định mua luôn nhưng chị Hồng không mang đủ tiền, đành hẹn chủ hiệu hôm khác sẽ quay lại lấy.
Khi vào siêu thị, khách hàng mới không bị "chém" giá. Ảnh:
Hoàng Hà.
"Không chủ ư đi mua sắm nên tôi chỉ mang 600.000 đồng, mua đồ ăn xong chỉ c̣n 300.000 đồng, thiếu 150.000 đồng nữa mới được chiếc váy", chị kể.
3 hôm sau, trên đường đi làm về, chị Hồng ghé vào shop đó để lấy chiếc váy nhưng giá đă vọt đến 750.000 đồng. Khi chị thắc mắc, chủ cửa hàng nh́n chị hồi lâu rồi đồng ư bán với giá 450.000 đồng. "Măi một lúc cô ư mới nhớ ra hôm trước tôi mặc bộ quần áo ở nhà, đi bộ cùng cô con gái vào xem hàng. C̣n hôm nay tôi trang điểm, đi ôtô", chị Hồng cho hay.
Chị Hải Minh - trợ lư giám đốc một công ty xây dựng ở Hà Nội kể cách đây 2 tuần chị cần mua một chiếc tai nghe dùng cho chiếc iPhone 4. Chị ghé vào một cửa hàng bày bán các sản phẩm Apple để mua. Cô nhân viên ở đây nói, giá chiếc tai nghe loại bét nhất dùng cho iPhone 4 là 420.000 đồng. Khi chị kêu đắt th́ được người bán dịu giọng bảo: "Thôi để lấy chỗ đi lại bọn em giảm giá cho chị xuống c̣n 320.000 đồng".
Tiếc tiền, chị Minh dời cửa hàng này và tới một điểm bán hàng khác trên đường Thụy Khuê, Hà Nội. Chủ cửa hàng là người đàn ông chạc 65 tuổi đưa ra 5 mẫu cho chị lựa chọn. Ông khuyên chị Minh mua chiếc tai nghe màu trắng và nói đây là loại tốt nhất tại cửa hàng với giá bán là 200.000 đồng. "Thấy tôi do dự chưa quyết định mua, người này bảo: 'Chị mua đi tôi bớt cho 20.000 đồng. Giá chuẩn đấy, không phải thấy chị đi ôtô mà tôi bán đắt đâu", chị Minh kể.
Sau bận ấy, chị mới ngầm hiểu ra lư do tại sao cùng một mặt hàng không ít lần chị bị mua với các mức giá khác nhau. Giá bị hét theo phương tiện và độ lịch sự của chị khi đi mua hàng. "Lần nào tôi lỡ lái xe đi mua sắm là y như rằng hôm đó tôi bị 'chém' đẹp", chị Minh kể.
Tuyết, sinh viên Học viện Báo chí và Tuyên truyền, bán mỹ phẩm thuê cho một cửa hàng trên phố Hàng Bài cũng được "bà chủ" dặn phải tùy từng đối tượng khách hàng để ra giá và tiếp đón. Theo đó, nếu khách đi ôtô hoặc xe máy từ Spacy, SH trở lên th́ phải niềm nở, đon đả mời chào, nhiệt t́nh đưa dùng thử, nhưng giá th́ có thét gấp rưỡi, gấp đôi, đặc biệt với những người trông sành điệu đưa bạn gái đi mua sắm.
C̣n khách trông b́nh dân th́ nói đúng giá luôn và không cần ḱ kèo, nài nỉ nhiều để đỡ mất thời gian. Tuyết cho hay, điều đó c̣n là chiêu đánh vào tâm lư khách hàng. "Với người có tiền, quen xài hàng đắt, ḿnh đưa đúng giá, thấy rẻ, họ cho là không phải hàng hiệu, nghi ngờ về chất lượng th́ cũng chẳng mua. Nh́n khách để lựa thôi", Tuyết nói.
Quốc Tuấn, chủ một tiệm cắt tóc ở Hà Nội cho hay việc 'moi' tiền từ các quư bà, quư cô tới đây không hề khó, chỉ cần Tuấn chịu khó quan sát rồi buông lời khen đúng lúc. "Khi được ḷng khách rồi th́ chuyện boa thêm một vài chục ngh́n, thậm chí cả trăm ngh́n đồng cũng không mấy khó khăn", Tuấn nói.
Tuấn bật mí, với những quư bà nhiều tiền đang bức xúc về mái tóc khô rối của ḿnh, việc đầu tiên của Tuấn là nhẹ nhàng rẽ từng mớ tóc rồi dùng loại dưỡng có mùi thơm dễ chịu vuốt nhẹ làm cho khách cảm thấy thích thú. Sau đó, Tuấn không vội cắt tóc ngay mà ngồi tư vấn rồi đánh vào tâm lư của khách là mái tóc của họ rất đẹp chỉ có điều họ chưa biết cách chăm sóc cũng như lựa chọn loại dầu gội, dầu dưỡng phù hợp. "Cứ thế trong suốt quá tŕnh cắt tỉa tóc, tôi lại rủ rỉ nói thêm về phương thức làm đẹp, cách chăm sóc tóc cho hiệu quả. Kết quả là, quư bà nào ra về cũng nệ khệ xách theo vài bộ sản phẩm chăm sóc tóc", Tuấn kể.
Anh lưu ư, tùy theo khách hàng mà có cách xử lư phù hợp. "Các bà giàu có, đi xe SH, lái ôtô sử dụng di động đắt tiền là những người sẵn sàng chi, miễn là khéo 'hót'. C̣n với khách hàng là nhân viên văn pḥng hay người lao động, cách tốt nhất là nói giá trước, họ đồng ư mới tiến hành cắt", Tuấn nói thêm.
Anh Thành Hưng, chủ một hăng dược phẩm ở Hà Nội cho rằng việc chủ hàng hét giá đắt đôi khi xuất phát từ chính lỗi của người tiêu dùng. Tâm lư kiểu "của rẻ là của ôi" của người mua là cái cớ để người bán tung giá "trên trời".
Anh kể cách đây 5 năm, công ty sản xuất ra một loại sản phẩm thuốc tra mắt có tên rất Việt. Sản phẩm này được bán ra thị trường với giá 500 đồng. Giá rẻ vậy nhưng rất ít người mua, hàng không bán được. "Sau nhiều ngày bàn bạc, chúng tôi t́m ra điểm yếu của người tiêu dùng là 'sính ngoại' và không mấy tin vào hàng rẻ. Cuối cùng chúng tôi đổi tên và tăng giá sản phẩm lên 1.000 đồng, hàng lại bán chạy", anh Hưng cho biết thêm.
Hồng Anh -Xuân Ngọc
Theo vnexpress