Nh́n cảnh bố mẹ chồng vật vă van xin suốt mấy ngày qua, trong ḷng tôi không khỏi hả hê. Đă đến nước này rồi, họ có khóc lóc, gào thét cũng vô ích bởi tôi đă dứt khoát bước ra khỏi căn nhà đó, vĩnh viễn không bao giờ quay đầu lại.
Người ngoài có thể bảo tôi nóng vội, rằng 47 ngày làm dâu là quá ngắn ngủi để quyết định ly hôn. Nhưng với tôi, đó chẳng khác nào một bản án tù chung thân, và ngày đặt bút kư vào đơn ly hôn cũng là ngày tôi được giải thoát khỏi địa ngục.
Chồng tôi và tôi vốn là bạn học đại học, quen biết nhau suốt bốn năm trước khi quyết định kết hôn. Hai nhà chỉ cách nhau hai con phố, bố mẹ hai bên c̣n thân thiết trong hội đồng niên. Tôi từng nghĩ, làm dâu một gia đ́nh có mối quan hệ gần gũi như vậy hẳn sẽ dễ dàng hơn - nhưng hóa ra, đó là một sai lầm chết người!
Chỉ sau 47 ngày, tôi nhận ra ḿnh không cưới một người chồng, mà cưới cả một gia đ́nh ḅn rút, vô tâm, và bạc bẽo. Nhà chồng tôi không phải một tổ ấm, mà chẳng khác ǵ một cái rạp xiếc - nơi ai cũng đóng vai kẻ đạo đức giả, chỉ chực chờ biến tôi thành con rối để sai khiến.
Chồng tôi? Một kẻ lười biếng đến mức đáng sợ. Khi ra ngoài, anh ta bóng bẩy, bảnh bao như soái ca, nhưng vừa về đến nhà là lộ nguyên h́nh - bẩn thỉu, bê tha không khác ǵ một kẻ vô gia cư. Tôi nhắc nhở th́ anh ta lờ đi, tôi cáu lên quăng hết đống quần áo bẩn ra cửa sổ th́ mẹ chồng lao ra nhặt từng cái một, vừa thu dọn vừa chửi tôi vọng về tận nhà đẻ.
C̣n bố mẹ chồng? Họ xem tôi không khác ǵ một con ḅ sữa. Họ bắt tôi lo toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà, từ tiền ăn, tiền điện nước cho đến cả những khoản lặt vặt. Trong khi đó, tiền mừng cưới của chúng tôi lại bị mẹ chồng ôm về pḥng giấu kín, hồi môn cũng chỉ có đúng một chiếc kiềng vàng mỏng dính. Tôi có phải osin không công đâu chứ?!
Nhưng đỉnh điểm của sự quá quắt là khi tôi phát hiện anh trai chồng - một gă đàn ông 38 tuổi, ăn bám nhà đẻ sau khi bị vợ bỏ - lén lút trộm mất 2 chỉ vàng trong thùng quà cưới của tôi ngay đêm tân hôn! Tôi báo với bố mẹ chồng, nhưng họ chẳng những không bắt hắn xin lỗi, mà c̣n quay ra trách tôi: "Nó nghèo th́ em giúp đỡ nó một chút có sao đâu?"
C̣n hai đứa cháu gái của chồng, con của gă anh chồng vô dụng ấy? Chúng là nỗi ám ảnh kinh hoàng! Hư hỏng, hỗn láo, chúng ngang nhiên vào pḥng tôi bày bừa, phá phách, đập vỡ mỹ phẩm, nước hoa đắt tiền mà không hề bị bố mẹ hay ông bà quát mắng. Tôi khoá cửa pḥng, mẹ chồng tôi liền lén lấy ch́a khác mở ra để bọn trẻ tiếp tục quậy phá.
Sống trong một gia đ́nh như vậy, tôi phát điên!
Tôi đă chịu đựng đủ. Khi tôi đề nghị ly hôn, chồng tôi cuống cuồng van nài, nhưng bố mẹ anh ta th́ nhún vai dửng dưng như chẳng liên quan. Mẹ chồng tôi thậm chí c̣n nhếch mép cười khẩy: "Mới 47 ngày thôi mà, ở thêm hai hôm nữa cho tṛn 49 ngày đi!"
Các chị em có nghe thấy câu đó mà không lộn ruột không? Tôi cưới hỏi đàng hoàng, họ vác trầu cau sang xin tôi về làm dâu, giờ lại dám buông lời ám quẻ, xem tôi như một thứ xui xẻo bám lấy nhà họ ư?
Vậy th́ không cần tiếc nuối nữa!
Tôi thu dọn hành lư, xách vali về nhà mẹ đẻ ngay trong ngày hôm đó. Nhưng trước khi đi, tôi để lại một tờ giấy trên giường và đó chính là thứ khiến nhà chồng tôi sau này phải quỳ xuống mà cầu xin!
Chẳng nằm ngoài dự đoán, vừa bước chân đến cổng nhà ḿnh, tôi đă thấy bố mẹ chồng chạy theo sau, hớt hải đến mức suưt vấp ngă. Mẹ chồng tôi vừa gào vừa khóc, ông chồng bội bạc th́ đứng chết trân, c̣n gă anh chồng th́ mặt tái mét.
Bố mẹ tôi tức giận đóng sập cổng, tuyên bố từ nay không c̣n bất cứ quan hệ ǵ với gia đ́nh đó. Đúng lúc ấy, mẹ chồng tôi bỗng khuỵu xuống giữa đường, vừa lăn lộn vừa gào thét: "Nhà tao không cần con dâu, trả lại cháu cho tao!"
Cháu ư? À, phải rồi. Họ đă đọc được tờ giấy tôi để lại.
Trên đó, tôi chỉ viết vỏn vẹn một ḍng: "Tôi đang mang thai. Đứa bé này sẽ mang họ của tôi, và các người vĩnh viễn không bao giờ có tư cách làm người thân của nó."
Vậy đấy. Một tin tức mà đáng lẽ ra, nếu họ không quá bạc bẽo, quá tệ bạc, th́ họ đă có thể đón nhận nó trong niềm vui. Nhưng không, họ đă đánh mất tất cả, và giờ họ đang phải gào khóc trong tuyệt vọng.
Tôi nh́n bà ta lăn lộn giữa đường, chỉ nhếch mép cười lạnh: "Đứng dậy đi, kẻo xe đâm chết bây giờ."
Tôi bước vào nhà, đóng cửa lại, không ngoái nh́n.
Từ nay, tôi sẽ làm mẹ đơn thân, và đứa con quư giá này sẽ không bao giờ dính líu đến gia đ́nh họ. Tôi cũng chưa biết là con trai hay con gái, nhưng cứ nói là con trai cho họ mất ăn mất ngủ đi! Một chút dằn mặt cuối cùng, sau tất cả những ǵ họ đă gây ra cho tôi - có đáng không các chị em? Tôi thấy quá xứng đáng!
VietBF@ sưu tập
|
|