
Ôi cái ghế! Trời ơi cái ghế... Nh́n cái ghế em lại nhớ:
Ngày đó yêu, em với nàng về thủ đô chơi, sau hồi loanh quanh phố phường cũng mỏi chân. Cả hai đi t́m khách sạn. Lên pḥng, thấy cái ghế em sung sướng hết thằng người. Nghĩ trong bụng đêm nay phải biết, nàng thấy cái ghế ngắm ngía một lúc rồi bảo :
- Có trẻ con đâu mà anh lấy pḥng có cả cầu trượt làm ǵ cho tốn thêm tiền ?
Đây không phải cầu trượt đâu, mà là...
- Là ǵ…??? Để em bảo lễ tân đổi pḥng khác.
Thế là hắn xuống bảo lễ tân thật, sau mấy phút hắn quay lên. Thấy cái mặt cứ tủm tỉm cười rồi bảo :
- Anh ơi! Họ đưa cho em một menu, bảo đây là hướng dẫn cách sử dụng nhưng em xem chả hiểu ǵ...
V́ có chút kinh nghiệm do thằng bạn truyền cho nên em giảng giải luôn:
- Thứ 1: Tiên ông trồng củ cải.
- Thứ 2: Ông già đẩy xe.
- Thứ 3: Vác cày qua núi.
.
.
.
- Thương binh nhổ sắn.
V́ lần đầu tiên được thử nên em sử dụng hết các thế trong hướng dẫn. Sau đêm hôm đó em nằm bệt một chỗ, đau hết cơ quan đoàn thể. Đến trưa nàng thủ thỉ vào tai em:
- Tiên ông ơi. Ḿnh chồng củ cải đi rồi nhổ sắn nữa. Xong em cho lên xe ông tiên đẩy về. Nhá nhá...
Phải nói là tai hại các cụ ạ, về nhà bước đi mà hai chân xoắn vào nhau, run lẩy bẩy như th;ằng bị ta;i biến... Taihại, taihại...
Giờ thi thoảng nàng vẫn nhắn tin: "M̀NH ĐI NHỔ SẮN ĐI ANH...?"
VietBF@sưu tập